Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

Sóng ngầm

Sinh ra bởi cuộc sống số, tôi có một khuôn mặt vuông vức, đường nét hài hòa: 0x0x5x6x8x. Tuy chỉ là một lá kim loại mỏng dính, bé tí nhưng sức sống của tôi vô cùng mãnh liệt (cứ nạp nhiều tiền là khỏe re!). Ai cần đặc phái viên cho chủ, lập tức tôi phân thân theo kiểu "tế bào nhân đôi", chỉ một cú nhấn, là nhảy tót ngay sang nhà của họ.
Thế nên, đã có mặt ở đâu thì tất cả mọi sự đừng hòng qua được tai mắt tôi. Mà biết lắm, khổ nhiều, sao lại gắn bó với loài người làm gì chứ! Tôi đồ rằng, thuở đầu thai ra họ, cụ tổ Ađam và Eva đã ăn nhầm phải gan hùm, lưỡi rắn nên người ta mới sinh ra loằng ngoằng thế. Xin giãi bày một chuyện khiến tôi điên cả đầu:
Hôm ấy, theo Trang (tên cô bạn mới của tôi và cũng là nhân vật chính của chúng ta) - lên UBND Quận. Đang lim dim gà gật, tôi giật mình bởi tiếng reo:
- Trang! Trang! Có phải em đấy không?       
Một người đàn ông khoảng gần năm mươi, dáng bệ vệ, cầm một mớ giấy tờ đang rẽ đám đông bước vào.
- Ôi, Huy! Anh về ủy ban bao giờ thế?
- Anh mới về, em đi làm công chứng hả? Đông lắm, ít nhất cũng phải chiều mới đến lượt. Cứ để đấy anh giải quyết cho. Ta ra ngoài uống nước nhé.
- Đang giờ hành chính, anh cứ làm việc đi. Phiền anh giúp cái đám giấy tờ, bận quá mà cứ phải ngồi chờ…
Họ bắt tay nhau:
- Được rồi, chuyện nhỏ… Lâu lắm mới nhìn thấy em, mừng quá! Card của anh đây, nháy luôn để anh lưu số của em nào!
Lại số! Lại một thằng mặt mo nữa vác vào "nhà". Sau này nghĩ lại, tôi tự giận mình lắm. Giá như tôi đừng sinh ra trên đời này thì có lẽ Trang ít gặp rắc rối hơn. Chốc lại reng reng, nhát lại tít tít, chỉ tổ lắm chuyện, chật thêm danh bạ! Tôi đang lẩm bẩm thì được nghe một câu mát ruột: "Chà sim đẹp thế!". Tôi khoái chí nhảy tưng lên, làm màn hình lóe sáng, rạng rỡ cả nụ cười của Trang.
Hôm sau, một ngày đẹp trời. Huy chọn một quán giải khát nhỏ, xinh xắn, yên tĩnh bên hồ. Nắng xuân ấm áp, hoe vàng trên mấy khóm trúc mảnh mai nghiêng nghiêng rủ lá bên song cửa. Trang mặc áo sơmi hoa vàng nhạt, cánh nhỏ, điểm thêm mấy chiếc lá xanh xanh.
Mái tóc đen, dày cắt đuổi kiểu ô van, buông chấm xuống cổ áo, nâng niu khuôn mặt bầu bầu, trắng trẻo đang hướng cái nhìn ra mặt hồ. Huy cảm động, bàn tay anh hơi run khi tìm bao thuốc thơm, quẹt lửa hút. Trang nâng ly, cười tươi như hoa:
- Chúc mừng anh! Vì sự thăng tiến, và phu nhân là hoa hậu phố xinh đẹp!
Ái chà, thằng cha trông lù khù thế mà lấy vợ khá gớm - Tôi đâm cáu - thế mà nhìn chủ nhân của tôi cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú ấy. Tôi lại cáu lây sang Trang. Hẹn hò làm gì với cái thứ đàn ông đã ẵm được cô vợ trẻ, đẹp cơ chứ. Họ bây giờ chỉ thích mỗi loại đàn bà trẻ, đẹp, thế thôi. Chợt, cái giọng trầm trầm cắt ngang ý nghĩ của tôi:
- Nhanh thật, thoắt cái đã hai mấy năm trời, Huy vẫn nhớ như in thời sinh viên chúng mình…
Trang ngoẹo đầu, ngoẹo cổ trêu Huy:
- Thành tích của ông bất hảo bỏ xừ! Chở người ta sang trường sư phạm, xe cộ thế quái nào làm giắt cả gấu quần vào xích, trông cứ như cá rô đớp. Còn cái vụ trèo ổi ném quả trúng đầu người ta bươu cả lên… Bao nhiêu tội!
Huy cười ngất như trẻ thơ, những nếp nhăn trên trán giãn ra:
- Đồ thù dai như đỉa! Thế ai suỵt chó hàng xóm đuổi người ta chạy mất dép? Ai giấu chìa khóa xe để người ta bị phạt vì điểm danh muộn? Đã bao giờ em thương đến anh đâu…
Ồ! Hai người này cũng lắm chuyện hay ra phết. Tôi bắt đầu vểnh tai, căng mắt chú ý. Giọng Huy chợt lắng xuống, vẻ ngậm ngùi. Huy kể về những năm tháng long đong lận đận khi mới ra trường, nhất là nỗi đau khổ trong tình yêu đơn phương, rồi cái đám cưới vội vàng khi Huy đã ở tuổi ngoài băm v.v và v.v...
Trang ngồi yên lặng, tay hững hờ khuấy nhẹ chiếc thìa nhỏ trong tách cà phê, nhìn Huy đầy vẻ thương cảm. Vốn đa nghi Tào Tháo, tôi rất muốn chõ mồm vào tai cô: "Đừng tin! Chắc hồi xưa bị Trang đá đít, giờ vẫn tiếc, muốn xơi "xái nhì" đấy". Mà Trang cũng khỏe pha trò, cô chu mỏ ra:
- Ôi chao! Thương quá nhỉ, thế sau đó phục thù, tuyển ngay được ái nương còn gì. Dù sao em vẫn cứ chúc mừng anh, chúc mừng tổ uyên ương!
- Trang đừng nói thế, anh buồn lắm!
Bỗng: Tít tít tít…Tít tít tít… Máy anh ta réo. Một tiếng nói chát chúa trong máy vang lên: "Làm gì mà giờ chưa về?". Huy đứng dậy, đi ra ngoài: "Xin lỗi em, anh nghe một chút". Lát sau, vừa về chỗ ngồi lại: Tít tít tít!...Tít tít tít… Lúc này Trang để ý thấy Huy luống cuống nhấn vào phím đỏ, cười gượng: "Không, có gì đâu, cháu nó nghịch máy ấy mà!".
Quái quỷ, anh ta nói dối! Tôi muốn gào vào tai Trang: "Đồ ngốc, Hoạn Thư ở nhà đang lên cơn! Đừng dính với đàn ông có vợ họ Hoạn!". Trang ngố thật, tin ngay lời Huy: "Thôi cũng muộn rồi, anh về ngay kẻo mẹ con Loan chờ bữa, em cũng phải về đây". Huy tha thiết: "Chủ nhật này về quê anh nhá. Ao nhiều cá lắm, tha hồ câu. Có một ổ chim sâu mới đẻ trứng, xinh xỉnh xình xinh nhá. Mẹ anh vẫn nhớ em đấy, hai mấy năm rồi mà cụ vẫn không quên".
Mắt Trang sáng lên: "Thế mấy cây ổi còn không? Bưởi bây giờ chắc đang ra hoa, em rất thích hoa bưởi, hoa chanh…". Trời ơi là trời! Lại còn hẹn với hò, sắp sửa đánh đu với tình còn hoa bưởi với chả hoa chanh! Tôi lo lắng thực sự.

Không có nhận xét nào: