Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

Sóng ngầm

Sinh ra bởi cuộc sống số, tôi có một khuôn mặt vuông vức, đường nét hài hòa: 0x0x5x6x8x. Tuy chỉ là một lá kim loại mỏng dính, bé tí nhưng sức sống của tôi vô cùng mãnh liệt (cứ nạp nhiều tiền là khỏe re!). Ai cần đặc phái viên cho chủ, lập tức tôi phân thân theo kiểu "tế bào nhân đôi", chỉ một cú nhấn, là nhảy tót ngay sang nhà của họ.
Thế nên, đã có mặt ở đâu thì tất cả mọi sự đừng hòng qua được tai mắt tôi. Mà biết lắm, khổ nhiều, sao lại gắn bó với loài người làm gì chứ! Tôi đồ rằng, thuở đầu thai ra họ, cụ tổ Ađam và Eva đã ăn nhầm phải gan hùm, lưỡi rắn nên người ta mới sinh ra loằng ngoằng thế. Xin giãi bày một chuyện khiến tôi điên cả đầu:
Hôm ấy, theo Trang (tên cô bạn mới của tôi và cũng là nhân vật chính của chúng ta) - lên UBND Quận. Đang lim dim gà gật, tôi giật mình bởi tiếng reo:
- Trang! Trang! Có phải em đấy không?       
Một người đàn ông khoảng gần năm mươi, dáng bệ vệ, cầm một mớ giấy tờ đang rẽ đám đông bước vào.
- Ôi, Huy! Anh về ủy ban bao giờ thế?
- Anh mới về, em đi làm công chứng hả? Đông lắm, ít nhất cũng phải chiều mới đến lượt. Cứ để đấy anh giải quyết cho. Ta ra ngoài uống nước nhé.
- Đang giờ hành chính, anh cứ làm việc đi. Phiền anh giúp cái đám giấy tờ, bận quá mà cứ phải ngồi chờ…
Họ bắt tay nhau:
- Được rồi, chuyện nhỏ… Lâu lắm mới nhìn thấy em, mừng quá! Card của anh đây, nháy luôn để anh lưu số của em nào!
Lại số! Lại một thằng mặt mo nữa vác vào "nhà". Sau này nghĩ lại, tôi tự giận mình lắm. Giá như tôi đừng sinh ra trên đời này thì có lẽ Trang ít gặp rắc rối hơn. Chốc lại reng reng, nhát lại tít tít, chỉ tổ lắm chuyện, chật thêm danh bạ! Tôi đang lẩm bẩm thì được nghe một câu mát ruột: "Chà sim đẹp thế!". Tôi khoái chí nhảy tưng lên, làm màn hình lóe sáng, rạng rỡ cả nụ cười của Trang.
Hôm sau, một ngày đẹp trời. Huy chọn một quán giải khát nhỏ, xinh xắn, yên tĩnh bên hồ. Nắng xuân ấm áp, hoe vàng trên mấy khóm trúc mảnh mai nghiêng nghiêng rủ lá bên song cửa. Trang mặc áo sơmi hoa vàng nhạt, cánh nhỏ, điểm thêm mấy chiếc lá xanh xanh.
Mái tóc đen, dày cắt đuổi kiểu ô van, buông chấm xuống cổ áo, nâng niu khuôn mặt bầu bầu, trắng trẻo đang hướng cái nhìn ra mặt hồ. Huy cảm động, bàn tay anh hơi run khi tìm bao thuốc thơm, quẹt lửa hút. Trang nâng ly, cười tươi như hoa:
- Chúc mừng anh! Vì sự thăng tiến, và phu nhân là hoa hậu phố xinh đẹp!
Ái chà, thằng cha trông lù khù thế mà lấy vợ khá gớm - Tôi đâm cáu - thế mà nhìn chủ nhân của tôi cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú ấy. Tôi lại cáu lây sang Trang. Hẹn hò làm gì với cái thứ đàn ông đã ẵm được cô vợ trẻ, đẹp cơ chứ. Họ bây giờ chỉ thích mỗi loại đàn bà trẻ, đẹp, thế thôi. Chợt, cái giọng trầm trầm cắt ngang ý nghĩ của tôi:
- Nhanh thật, thoắt cái đã hai mấy năm trời, Huy vẫn nhớ như in thời sinh viên chúng mình…
Trang ngoẹo đầu, ngoẹo cổ trêu Huy:
- Thành tích của ông bất hảo bỏ xừ! Chở người ta sang trường sư phạm, xe cộ thế quái nào làm giắt cả gấu quần vào xích, trông cứ như cá rô đớp. Còn cái vụ trèo ổi ném quả trúng đầu người ta bươu cả lên… Bao nhiêu tội!
Huy cười ngất như trẻ thơ, những nếp nhăn trên trán giãn ra:
- Đồ thù dai như đỉa! Thế ai suỵt chó hàng xóm đuổi người ta chạy mất dép? Ai giấu chìa khóa xe để người ta bị phạt vì điểm danh muộn? Đã bao giờ em thương đến anh đâu…
Ồ! Hai người này cũng lắm chuyện hay ra phết. Tôi bắt đầu vểnh tai, căng mắt chú ý. Giọng Huy chợt lắng xuống, vẻ ngậm ngùi. Huy kể về những năm tháng long đong lận đận khi mới ra trường, nhất là nỗi đau khổ trong tình yêu đơn phương, rồi cái đám cưới vội vàng khi Huy đã ở tuổi ngoài băm v.v và v.v...
Trang ngồi yên lặng, tay hững hờ khuấy nhẹ chiếc thìa nhỏ trong tách cà phê, nhìn Huy đầy vẻ thương cảm. Vốn đa nghi Tào Tháo, tôi rất muốn chõ mồm vào tai cô: "Đừng tin! Chắc hồi xưa bị Trang đá đít, giờ vẫn tiếc, muốn xơi "xái nhì" đấy". Mà Trang cũng khỏe pha trò, cô chu mỏ ra:
- Ôi chao! Thương quá nhỉ, thế sau đó phục thù, tuyển ngay được ái nương còn gì. Dù sao em vẫn cứ chúc mừng anh, chúc mừng tổ uyên ương!
- Trang đừng nói thế, anh buồn lắm!
Bỗng: Tít tít tít…Tít tít tít… Máy anh ta réo. Một tiếng nói chát chúa trong máy vang lên: "Làm gì mà giờ chưa về?". Huy đứng dậy, đi ra ngoài: "Xin lỗi em, anh nghe một chút". Lát sau, vừa về chỗ ngồi lại: Tít tít tít!...Tít tít tít… Lúc này Trang để ý thấy Huy luống cuống nhấn vào phím đỏ, cười gượng: "Không, có gì đâu, cháu nó nghịch máy ấy mà!".
Quái quỷ, anh ta nói dối! Tôi muốn gào vào tai Trang: "Đồ ngốc, Hoạn Thư ở nhà đang lên cơn! Đừng dính với đàn ông có vợ họ Hoạn!". Trang ngố thật, tin ngay lời Huy: "Thôi cũng muộn rồi, anh về ngay kẻo mẹ con Loan chờ bữa, em cũng phải về đây". Huy tha thiết: "Chủ nhật này về quê anh nhá. Ao nhiều cá lắm, tha hồ câu. Có một ổ chim sâu mới đẻ trứng, xinh xỉnh xình xinh nhá. Mẹ anh vẫn nhớ em đấy, hai mấy năm rồi mà cụ vẫn không quên".
Mắt Trang sáng lên: "Thế mấy cây ổi còn không? Bưởi bây giờ chắc đang ra hoa, em rất thích hoa bưởi, hoa chanh…". Trời ơi là trời! Lại còn hẹn với hò, sắp sửa đánh đu với tình còn hoa bưởi với chả hoa chanh! Tôi lo lắng thực sự.

Gã chồng hờ

Nắng nổ đom đóm. Con đường trong chung cư tịnh không một bóng người, bóng chim, không một tiếng rao quà trưa. Lũ ve say nắng lịm đi trong những lùm cây im phắc. Lá xanh lả xuống trong nắng trưa ngột ngạt.


Nàng vừa ra khỏi căn phòng mát lạnh, thơm mùi son phấn. Còn đang bàng hoàng bởi những lời ca thất tình váng vất bên tai, bởi mấy tờ giấy bạc mới tinh vừa kiếm được cài dưới lần coóc-xê màu cánh sen, thì bỗng xoẹt một cái - giống như tiếng sét oái oăm giữa vòm trời xanh biếc, không một gợn mây - Một chiếc Môkích đỏ, sơn tróc loang lổ, lao lên hè, đỗ xịch ngay trước ngực nàng.
- Tiên sư con đĩ, tao biết ngay là mày lại đi mà. Mày còn đứng đực ra đấy à? Nâng đít xe lên cho bố mày!
Không nói một lời, nàng lẳng lặng và thành thạo nâng đít chiếc xe xù xì, nóng rẫy, đuôi xe buộc mấy bao tải gai cao vượt mặt, mà nàng biết bên trong toàn cua đồng.
Phựt - chiếc xe được chống lên và liền sau đó, nhanh như cắt, một cú đấm phóng thẳng vào bụng nàng, kèm theo những tiếng chửi tục tĩu:
- Con mẹ mày, tao đã bảo rồi. Nếu mày định làm đĩ nữa thì để tao ở nhà, giờ này tao đi đánh tá lả. Tao đi mấy chục cây số mua cua về cho mày bán, về đến nhà mày đã khóa cửa đi làm đĩ mất rồi. Tao biết ngay là mày lại mò đến đây mà!
Liền ngay sau những câu chửi là hai cú ra đòn nữa, đều vào bụng. Hai cú đánh mạnh đến nỗi, nàng cúi gập người xuống, tay ôm chặt lấy bụng. Lạ lùng thay, giữa cao xanh trưa hè im lìm ấy, chỉ có lời độc thoại của gã đàn ông, còn nàng lẳng lặng chịu đòn, lẳng lặng làm theo mệnh lệnh khô khốc của gã mà không hề mảy may cất lên một tiếng kêu rên nào.
- Mẹ mày! Đứng thẳng dậy, nâng xe lên, tao chở cua cho mày ra chợ. Mà mày phải bán bằng hết số cua này rồi mang tiền về cho bố mày!
Sau bao nhiêu cú đạp chồn chân mà chiếc xe cà khổ vẫn không nổ được máy.
- Mày còn đứng đực mãi đấy à? Đẩy xe cho bố mày!
Lẳng lặng, nhẫn nhục và ngoan ngoãn như một con chó mắc lỗi vừa bị ăn đòn, nàng rướn người đẩy xe, cho đến khi nó phụt ra làn khói đen xì, lăn bánh về cuối chợ cóc trong chung cư, chỉ cách đấy vài trăm bước chân...
Chứng kiến một cách ngạc nhiên, kinh hoàng và nín lặng màn thảm kịch khốc liệt ấy chỉ có một bà giáo đã về hưu. Bà đang hái nắm lá bưởi trong mảnh vườn nhỏ của người quen để đến tối hơ nóng chườm cho ông lão nhà bà...
*
Ấn tượng của ai khi gặp nàng, dù thoáng một lần, đều sửng sốt: Nàng đẹp - một vẻ đẹp vừa nhu mì, dịu dàng, vừa mơn man ve vuốt, vừa mơn mởn lồ lộ, khiến những người đàn ông thực khó ai cầm lòng.
Mười chín tuổi, bứt ra khỏi cái thị xã ven biển buồn tẻ, quanh năm chói chang những ruộng muối và sóng biển lóa mắt, bước ra khỏi những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt khốn khó như muôn ngàn hạt muối biển lao xao dưới chân; bứt khỏi sự yêu thương, hy vọng đến ngẩn ngơ của mấy ông thầy giáo trẻ trong trường; bứt khỏi ngôi nhà xây bằng bao viên gạch xỉ than, vôi trộn lẫn mồ hôi của cha mẹ, của các em và của chính nàng nữa, nàng ra đi. Hành trang nàng mang đi chỉ vỏn vẹn là một chiếc túi du lịch đỏ cạch, in nhãn quảng cáo của hãng Coca-cola. Trong túi duy nhất chỉ một bộ quần áo lành lặn để thay đổi, một bộ sách lớp 12, một quyển sổ tay dày cộp, chan chứa những lời yêu thương của bao chàng trai mới lớn, cùng trường, cùng lớp, của mấy ông thầy giáo vừa khụng khiệng, vừa kiêu ngạo, vừa bất lực rụt rè trước những biến đổi và đòi hỏi ngày càng dữ dằn, khốc liệt, không khoan nhượng của đời sống đang được thị trường hóa...
Và, cất sâu trong túi trước của chiếc quần bò thoáng vệt sờn mỏng, bó chặt hông, chặt đùi nàng, là nguyên liệu chính để vận hành chuyến đi đầy định mệnh, thấp thỏm và gập ghềnh bao nỗi đoạn trường: Số tiền hơn một triệu nàng vừa dành dụm, vừa vay mượn được. Nàng ra thành phố với cái lý do theo đuổi cuộc thi vào giảng đường đại học.
*
Mong ngóng mấy buổi liền không thấy nàng bán hàng, bà giáo bỗng gặp nàng tay xách vài cân gạo, tay xách vài bìa đậu mớ rau, dáng vẻ tong teo thiếu thốn. Bà vồn vã ân cần:
- Này con gái, dạo này sao không thấy bán cua bán cá gì cả. Gớm, cua đắt như tôm tươi thế, sao lại bỏ chợ, bỏ khách?
- Họ đuổi ghê quá bà ạ. Mà cháu đang ốm, không thể chạy được từ đầu chợ đến cuối chợ để tránh như mọi khi. Hôm nọ cháu bị họ thu cả một tải cua với cái cân, không lại được đâu bác ạ.
- Khó gì đâu cơ chứ, cứ chạy chợ đi, không thì lấy gì mà sống. Lúc nào họ đuổi gắt quá cứ đến cổng nhà tôi mà ngồi, tôi mở một bên cổng, cho cô ngồi ké vào đấy, nửa trong nửa ngoài, chẳng ảnh hưởng gì đến tôi mà cũng không lấn chiếm vỉa hè của ai cả. Thôi cứ thế nhé, cô đi chợ đi cho chúng tôi được ăn cá sông với cua đồng. Mấy hôm liền, ai cũng tìm hàng cô đấy.
Đáp lại tấm lòng của bà giáo, nàng chỉ biết vâng dạ, cảm ơn rồi xách thức ăn đi về phía khu nhà trọ bình dân gần đấy.
Nhìn theo cô, bà giáo bỗng thảng thốt xót xa: "Hình như con bé này có mang rồi thì phải. Kiểu này có khi cơm cũng chẳng đủ mà ăn!".
...Rồi nàng cũng phải nhờ đến lòng tốt của bà giáo. Bụng đói đầu gối phải bò. Gã chồng hờ chẳng có tác dụng gì ngoài việc lúc tỉnh lúc say, lúc được hay thua bạc, về đến nhà, sau những cơn căn vặn, ghen tuông cuồng dại, lại vồ lấy nàng, ngấu nghiến hưởng lạc - cái cách hưởng lạc mà tình nghĩa thì ít, ghen tuông, gỡ gạc, hằn học thì nhiều. Càng ghen tuông, càng cay bạc bao nhiêu gã càng bỏ lỡ công việc và giày vò nàng tàn nhẫn bấy nhiêu. Không ít đêm khuya, không ít lúc tảng sáng, vừa đẩy cửa căn phòng trọ tồi tàn, vào nhà, gã đã vồ lấy nàng, xé toạc cả váy áo, rên rỉ và giãy giụa hành lạc, cắn cấu vào bất kỳ nơi nào mà hắn thấy là thơm tho gợi sự thèm khát...
Nàng lần ra chợ, vừa để kiếm miếng ăn nhưng cũng vừa để xoa dịu nỗi ghen tuông của gã chồng. Bởi nàng hiểu, cứ khi nào nàng đi chợ bán hàng đều đều thì gã cũng chịu khó chạy xe, chịu khó lặn lội chạy hàng về cho nàng bán đều đều và thói ghen tuông điên cuồng, thói lao vào cờ bạc, rượu chè như một kẻ mất trí cũng bớt hơn...
Sáng sáng, sau lúc tập thể dục, bà giáo bao giờ cũng ý tứ nới rộng vòng xích giữa hai cánh cổng sắt nho nhỏ tạo ra một đường vòng cung đủ cho nàng đặt mấy tải cua và chiếc cân. Sau hai cánh cổng ấy còn một khoảng vườn nho nhỏ trồng cây cảnh nữa rồi mới đến căn buồng của hai vợ chồng già.
Giúp được nàng như vậy, bà giáo thấy an tâm, thấy vui vẻ phấn chấn trong lòng, đồng thời vẫn giữ được sự yên tĩnh, sự an toàn cho căn nhà nhỏ. Bất quá, nàng cũng chỉ giống như một người qua đường, chạy vào đứng tạm trú mưa hay tránh nắng những lúc nhỡ nhàng mà thôi...
*
Mọi việc đang tạm ổn thì bẵng đi vài ba ngày, bà giáo không thấy nàng đi bán hàng. Gã chồng hờ cũng bặt tăm. Bà sốt ruột:
- Ông này, hay con bé nó ốm. Hay là vợ chồng nó đánh nhau rồi. Cái thai còn trứng nước thế, thằng chồng lại vũ phu.
Đến ngày hôm sau nữa, bà giáo bồn chồn ra mặt.
- Này ông, ông hay đi họp với mấy ông cựu chiến binh, mấy ông công an phường, ông thử hỏi hộ tôi xem con bé nó trọ ở đâu. Hay là tại hôm nọ, tôi vô tình nói câu gì làm nó tự ái, bỏ hàng bỏ chợ.
- Hỏi thì hỏi được thôi, nhưng bà toàn "lo bò trắng răng". Nó cần thì nó khắc đến, mà nó không cần thì bà mong hay là bà thương cũng chẳng được. Mà bà này, tôi thì tôi cũng không phản đối gì bà cả, bà muốn giúp nó thế nào thì giúp, muốn làm gì cho nó thì làm, nhưng bà hãy nghe một câu của tôi nhé: Những cái việc tốt mà bà đang làm ấy, cùng lắm chỉ có thể cảm hóa giáo dục được mấy đứa học sinh cá biệt trong mấy cái lớp. Còn với những đối tượng như thế này, làm thế chẳng khác nào lấy thuốc đỏ bôi lên để chữa một vết đạn bắn, vết dao chém. Vô ích, vô ích thôi, đấy rồi bà xem. Khác nào bà đem bắt cóc bỏ đĩa...
Vậy là bà giáo cũng lần tìm hỏi thăm đến nhà trọ gặp nàng bằng được. Căn phòng trọ trống hoác không một vật gì đáng giá. Khi bà bước vào, nàng đang nằm bẹp trên giường, mặt mũi tóc tai bơ phờ. Rồi nàng khóc với bà:
- Anh ấy bị bắt rồi bác ạ. Mấy hôm trước lúc đang đêm lên cơn ghen bóng ghen gió, đánh đập cháu rồi bắt cháu tháo cái nhẫn vẫn đeo ở ngón tay để dành đến lúc sinh con, đem đi đánh bạc, đánh ở gần đây này. Công an họ phát hiện, xông vào bắt. Anh ấy cầm một bọc tiền, trèo tường định trốn, nhưng bị phát hiện rồi đánh lại một công an định thoát thân.
- Thế hiện nay đang bị giam ở đâu?
- Họ đang tạm giam ở Quận, hôm kia cháu lên thăm tiếp tế thấy bảo đánh trọng thương người thi hành công vụ là tội nặng lắm, ít nhất cũng năm, bảy năm tù giam... Bây giờ cháu biết làm sao đây bác ơi...
...Đêm ấy, bà giáo trằn trọc mãi. Làm thế nào đây? Hình như cô ta cũng chẳng còn nơi nào nương tựa được nữa, giữa nơi đất khách quê người với nườm nượp những con người dửng dưng xa lạ.
Và bà chính là người đã đến hỏi nàng trước:
- Thế bây giờ cháu định thế nào?
Nàng chỉ khóc, khóc thống thiết như khóc trước cha mẹ, anh em ruột thịt của nàng vậy. Rồi nàng do dự hỏi ý kiến bà:
- Cháu đi nạo thai trước đã bác ạ! Có sinh ra đứa trẻ thì nó cũng chẳng có bố, lại cầu bơ cầu bất mà thôi... thà rằng...
- Cháu có mang tháng thứ mấy rồi?
- Gần sáu tháng rồi bà ạ. Mà... mà...
- Mà sao?
- Hôm cuối tháng trước cháu đi siêu âm người ta bảo là con trai.
Nàng ôm mặt rồi bật khóc thành tiếng:
- Ới cha mẹ ơi, sao con khổ thế này!
Bà giáo giật mình:
- Trời đất, trông thế mà đã gần sáu tháng rồi! Cháu ơi là cháu, thế thì không thể được đâu, nó đã thành người rồi, nó biết nghe, biết suy nghĩ, biết buồn vui rồi. Không thể bỏ đi được đâu, không ai làm cái việc thất đức ấy cả, phải tội, phải tội lắm, rồi trời phật không thể tha thứ cho cháu đâu!... Mà còn thằng chồng cháu nữa chứ, tù chán thì nó lại về chứ. Cái ngữ si tình ghen tuông điên khùng ấy, nó sẽ vạch đất, vạch trời tìm bằng được cháu, cho dù lúc đó cháu có ở quê hay ở nhà một người chồng khác thì cũng khó mà yên với nó...
- Giải quyết xong cái thai cháu sẽ về quê!
- Về quê à! Cháu bỏ đi biền biệt như thế, bây giờ về quê với cái bộ dạng nửa sống, nửa chết, thân tàn ma dại thế này sao? Rồi bố mẹ cháu có chịu đựng được bao nỗi ê chề tai tiếng khi làng nước người ta chê cười, khinh bỉ cháu không? Phận cháu, cháu chịu lấy một mình, đừng có bắt cha già mẹ héo chịu thay, bất hiếu lắm cháu ơi...!
Hôm sau, bà giáo ân cần đưa cho nàng chiếc phong bì đựng mấy trăm nghìn đồng, trích từ tiền lương hưu còm cõi của một bà giáo già. Bà chân thành, thương xót:
- Thôi, con gái ạ! Cố gượng dậy đi, gượng dậy mà sống, mà đi bán hàng, nuôi thân, nuôi đứa con. Trời đất rồi cũng có mắt...
*
Dặt dẹo, khi ốm khi khỏe, nàng đi bán hàng. Giờ đây không còn gã chồng đi chở cua, chở cá từ xa về nữa. Sáng sáng, từ lúc tinh mơ nàng đã ra chợ đầu cầu cất hàng, gặp gì buôn nấy, khi thì vài mớ vừa rau thơm vừa mướp, vừa dưa chuột, khi thì một mẹt vừa chanh vừa hành tỏi ớt, có hôm vài chục bó vải thiều, vài chục quả dứa hay rước túm nhãn, cân xoài. Cất hàng xong, nàng ngồi nhờ ở cửa nhà bà giáo, quá trưa thường là hết hàng.
Lặn lội ngày ngày nuôi thân, thỉnh thoảng còn để dành dụm ít tiền đi ôtô vượt hàng chục cây số đến một trại giam ở phía Tây thành phố tiếp tế cho một gã chồng hờ. Ngày nàng sắp sinh, bà giáo dúi vào tay nàng một bọc vừa quần áo, vừa mũ, tất, tã lót của trẻ sơ sinh. Có mươi cái bà tự tay may lấy, còn phần lớn bà đi xin mấy đứa cháu trong họ hàng, bè bạn thân thiết, toàn đồ đẹp đồ tốt. Bà thủ thỉ với nàng:
- Có mấy cái bác may mới tặng cháu, còn toàn thừa hưởng lộc, hưởng phúc của mấy đứa cháu gọi bác bằng bà cả đấy. Đứa nào cũng mũm mĩm khỏe mạnh, mặc để lấy khước cho thằng bé cháu ạ.
Thằng cu Tấn, con nàng ra đời vào một đêm đầu đông. Đầu đông mà rét đến cắt da cắt thịt, gió lồng lên như gió bão mùa nước tháng bảy. Gió vật vã xô gãy cây cối, hoa cỏ, lật tung bao mái nhà nghèo che tạm bằng những tấm tôn, mái lá đơn sơ. Căn nhà trọ của nàng cũng vậy, một góc mái bị xô bật lên, vặn vẹo, cong queo.
Đứa trẻ khôi ngô tuấn tú, vuông vức rộng dài giống như thằng bố nó. Ai nhìn thằng bé cũng phải yêu, có điều nàng gần như mất sữa hoàn toàn.
Bà giáo cùng mấy người vừa là hàng xóm, vừa là bạn già đồng nghiệp cũ đã về hưu, chẳng giàu có gì nhưng cũng đủ bát ăn, đủ xông xênh đôi chút, rủ nhau đến thăm nom mẹ con đứa trẻ. Kẻ ít người nhiều gom góp được non triệu bạc và một bọc cho hai mẹ con. Ai cũng thơm mãi vào cái miệng lúc nào cũng toe toét cười của nó, và từ đáy lòng ai cũng cầu chúc cho hai mẹ con có cuộc sống an bình.
Sau đó vài ngày, ông bà giáo nhận được tin vui từ Nguyệt Em: Vợ chồng cô về thăm gia đình, hành trình của họ đầy tình mẫu tử, chị em thiêng liêng: Ông bà giáo sẽ quay vào Sài Gòn, nơi gia đình Nguyệt Chị đang sinh sống. Vợ chồng Nguyệt Em sẽ tập kết ở đó rồi toàn thể gia đình sẽ có một hành trình tuyệt vời: Vũng Tàu, Phú Quốc, Đà Lạt, Nha Trang, Huế... nơi tụ hội cuối cùng sẽ là thủ đô ngàn năm văn vật, nơi có ngôi nhà của ông bà giáo. Lúc cả nhà lên máy bay rời thành phố Huế êm đềm và diễm lệ bay ra Hà Nội, bà giáo cũng chợt nhớ ra và tự nhủ: Thằng cu Tấn cũng được hơn hai tháng tuổi rồi. Bà định lúc về sẽ mang cho mẹ con nó chút quà từ một đất nước châu Âu xa xôi.
Nguyệt Em ở lại với bố mẹ hơn một tuần, rồi ra Nội Bài, bay thẳng về châu Âu...
Thấm thoắt thế mà tết cũng sắp đến nơi rồi còn gì. Bà giáo mang một túi quà cho hai mẹ con thằng cu Tấn. Cánh cửa căn phòng trọ chỉ khép hờ. Bà gõ cửa mãi không thấy tiếng ai liền đẩy nhẹ cánh cửa. Căn phòng trọ vắng ngắt vắng ngơ, gió bấc cuối năm lạnh lẽo run rẩy trên tấm ri đô cũ kỹ bạc phếch. Gió lật đi lật lại mãi tờ họa báo cũ vứt lăn lóc trên giường. Bà cất tiếng gọi:
- Mẹ con thằng cu Tấn ơi! Cô Hương ơi, hai mẹ con đi đâu cả rồi!
Lặng ngắt không một tiếng người. Gió lạnh vẫn khua lao xao, lao xao mãi trong từng góc nhà, từng tấm cót ép đã bắt đầu tơi tả tũa ra.
- Cô Hương ơi! Cu Tấn ơi, hai mẹ con đi đâu cả rồi!
Từ một căn phòng trọ cuối sân, cánh cửa bật mở.
- Ối giời, bà đấy ạ! Tôi cứ định đi tìm bà mấy lần nhưng nào có biết chính xác là bà ở đâu mà tìm cơ chứ? Đến tên của bà tôi còn chưa biết nữa là, khổ thân tôi quá bà ạ.
Trên tay người đàn bà khoảng năm mươi tuổi ấy là thằng cu Tấn. Nó đang ngậm chiếc vú cao su trong miệng, tay hua hua đùa với mấy chùm hoa nắng cuối đông đang lung linh trên cửa...
- Sốt ruột sốt gan quá bà ơi! Con mẹ nó bỏ vạ cho tôi đi suốt hơn chục ngày rồi. Tôi biết làm sao được với thằng bé này đây, biết làm sao được bây giờ bà ơi!
... Vậy là mười ngày trước đây, Hương đã nói với bà chủ trọ nhờ trông hộ cu Tấn một buổi sáng để về chợ Bằng tìm mẹ chồng xem có giúp gì được hai mẹ con nàng trong lúc khó khăn này không. Nhưng hết buổi sáng, hết một ngày, hết hai ngày rồi hơn mười ngày phấp phổng trông chờ, mà mẹ thằng cu Tấn vẫn mất tăm. Bà chủ trọ than thở:
- Tôi đợi hết ngày đầu thì đã thấy hơi ngờ ngợ rồi bà ạ, lúc lấy sữa pha cho thằng bé, thấy trong ngăn tủ xếp ngay ngắn hơn hai chục hộp sữa bò. Quần áo, tã lót được gấp gọn gàng, tất cả để trong một cái túi du lịch, cứ như là đã có chủ định sẵn để bỏ đi thì phải. Cô ta còn thiếu tôi hai tháng tiền nhà, tôi có nỡ đòi đâu. Vậy mà dám bỏ đứa con lại thế này. Nếu cô ấy bỏ trốn đi thật thì tôi biết làm thế nào với thằng bé này đây!
Bà giáo đón lấy thằng cu Tấn ôm nó vào lòng. Những giọt nước mắt bà lã chã ứa ra, rơi vào vai thằng bé mới chưa đầy ba tháng tuổi. Nó đã nhổ cái núm vú cao su ra, nhìn bà toe toét cười...
Ngồi một lúc, bà giáo đặt thằng bé vào tay bà chủ trọ, đưa bọc quà, vài trăm nghìn đồng còn lại trong túi và khẩn khoản:
- Bà ơi, tôi cũng như bà thôi, chỉ như người qua đường, thấy cảnh khổ thì giúp. Nhưng tôi vẫn tin là cô ta không thể bỏ đứa con như thế này mà đi biệt tăm đâu...
Trước lúc về, bà giáo còn cẩn thận ghi lại số điện thoại và địa chỉ của mình cho bà chủ trọ.
Ra khỏi khu nhà trọ, chẳng hiểu thế nào bà giáo lại không quen chân như mọi khi về nhà mình. Như người bị mê lú, bà cứ đi, đi mãi ra tận ngã ba, sát với con đường cao tốc rộng thênh thang. Ngã ba, trong con mắt của một người già yếu thật mênh mông: Bên phải là dòng đường chạy mãi về các làng quê, bến bãi, các chòm xóm nơi núi cao thăm thẳm...
Bà giáo cứ thẫn thờ từng bước chân, thẫn thờ kiếm tìm về phía cây cầu xi măng bắc qua dòng sông nhỏ nối liền đường cao tốc với đường vào chung cư. Bà cứ đứng giữa ngã ba đầy cát bụi, như vô vọng tìm kiếm cái bóng dáng hối hả của nàng đang quay về khu nhà trọ để được ôm chặt thằng cu Tấn của nàng mà hôn hít, mà nức nở...
 

Ánh sao đêm

Ghẹn đi lấy chồng.Sướng lơ mơ nghĩ.Sướng lơ mơ chứ chưa đủ say để quên đi cái đắng chát cứ ập òa trong óc. Sướng nằm vắt ngang ngôi mộ trám xi măng xám xịt ẩm mốc. Những bụi mua, móc lơ phơ ngả màu vàng vọt trên nền đất đá ong cứng trơ cứng trấc. Xa xa là làng. Cái làng cũ kỹ và buồn bã của Sướng. Sướng chưa hề bước chân khỏi làng đó suốt mười chín năm qua.


Sướng úp mặt xuống ngôi mộ hít hà. Chẳng còn gì ngoài cái mùi hoi hoi khen khét bốc lên. Thế mà cách đây mấy ngày, cũng tại nơi này, Sướng đã run lên khi ghì chặt tấm thân tròn lẳn của Nghẹn. Sướng đã vục cả khuôn mặt của mình vào bầu vú rám nắng thoang thoảng mùi bùn, mùi cỏ rêu, mùi hăng hắc chua chua …
Sướng buồn, một nỗi buồn thật khó diễn đạt. Sướng chỉ biết rằng từ nay Nghẹn đã thuộc sở hữu một người khác và hắn sẽ không bao giờ còn được hưởng thứ mà nàng đã ban tặng cho hắn suốt thời gian qua.
                                        *
Sướng không có cha.
Sướng thắc mắc hỏi mẹ.

Mẹ Sướng bảo: "Mày ngu thế, con nào mà con chẳng có cha. Thế tao tự đẻ ra được à?". Sướng đứng trơ mắt ếch không hiểu. Nhưng đó là hồi Sướng còn nhỏ, Sướng chưa biết gì về đàn bà. Còn bây giờ thì…ha ha, Sướng thừa biết đi chứ?
Sướng có một chị gái hơn mình hai tuổi. Chị đi làm ăn ở đâu không rõ. Thi thoảng vẫn thấy gửi tiền về cho mẹ. Mẹ bảo: "Con Sung thế mà có hiếu. Không có nó thì mẹ con ta đói quắt mồm con ạ! Hề hề…mà lạ là cái tên Sung tao đặt cho đẹp thế sao nó bày đặt đổi lại thành Cẩm Nhung cẩm nhiếc gì cho mệt. Thôi cứ kiếm được nhiều tiền là tốt rồi!".
Mẹ mở tủ lôi ra mấy cái quần bò, áo phông xanh đỏ ướm thử. Có cả mấy hộp phấn trắng son hồng bôi trát lên mặt. Chú Đại xóm bên bảo: "Mẹ mày còn máu lắm! Không chừng mày lại sắp có em bế cũng nên?". Sướng tức lắm nhưng không nói gì. Nghĩ lại thấy có lý. Mẹ mới độ bốn mấy. Người béo lẳn béo lù. Ra đường mông đít còn ngoe nguẩy ác lắm.
Người ta bảo mẹ qua ba đời chồng. Ấy là những người công khai chính thức. Ông đầu tiên không có con. Ông bảo mẹ tịt nên bỏ đi lấy bà khác. Năm sau có ngay ông khác về ở và đẻ ra chị Sung. Ông kế tiếp là bố Sướng. Còn số không công khai thì nhiều lắm, kể chẳng hết. Mà Sướng cũng chẳng cần quan tâm gì nhiều cho mệt óc. Không khéo lại bị mẹ tát cho vêu mặt cũng nên. Thời gian của Sướng nhiều nhất là trên đồng, ngoài bãi. Sướng chỉ có mặt ở nhà lúc ăn và ngủ. Mẹ làm gì Sướng chẳng quan tâm. Thi thoảng, Sướng vẫn bắt gặp vài gã đàn ông thậm thụt tạt qua nhà Sướng.
Tính khí mẹ cũng thất thường, mỗi khi nổi cơn tam bành, trông mẹ chẳng khác gì con hổ cái. Thế mà đôi lúc chợt thấy mẹ buồn xo. Bỗng chốc lại lởi xởi cười vui như có lộc. Thế nhưng mẹ rất thoáng. Khi rủng rỉnh đồng tiền, mẹ lại vào xã bê về hẳn cả cân lòng hoặc chí ít cũng là tô thịt chó còn nóng hôi hổi. Mẹ bảo: "Ăn đi con, ăn đi cho nó sướng cái mồm. Sống mà không biết hưởng thì đôi khi cũng nhục lắm con ạ?". Sướng im lặng cắm mặt xuống ăn. Mẹ ngắm nghía hắn rồi lại tủm tỉm cười: "Thằng này đẹp trai đáo để, giống cha mày như đúc. Rồi cũng khối đứa con gái phải lột quần vì mày đây. Chỉ tội cái học dốt. Mà thằng cha mày hồi xưa có học dốt không nhỉ?". Mẹ nói đúng. Sướng thường nghe mấy bà trong xóm thì thà, thì thụt với nhau rằng: "Chà chà…Kể cũng lạ. Con mình đẻ ra một mớ đứa nào đứa nấy vừa xấu vừa đen đùi đũi. Con rơi con rớt thì lại đẹp ngời ngời như tranh vẽ. Mặt mày sáng láng. Da dẻ hồng hào nhìn rõ sướng con mắt. Kiếp sau thà chẳng lấy chồng…?".
                                     *
Chị Sung càng lớn càng đẹp. Năm chị mười lăm tuổi đã có khối gã trai quê ngơ ngẩn mất hồn. Đêm đêm, ngoài ngõ nghe rục rịch tiếng người và tiếng chó sủa dồn đến tận khuya. Mẹ thường đóng cửa sớm. Hôm nào phải tiếp bọn trai tơ, lúc chúng ra về mẹ rủa: "Chỉ tốn nước rác nhà. Con nhà bà mà lấy chúng mày thì có mà ăn cám. Lá ngọc cành vàng thì phải biết nằm chỗ nào cho nó xứng con ạ?".
Mười sáu tuổi, chị Sung bắt đầu biết chăm sóc đến sắc đẹp của mình. Chị hay đứng trước gương ngắm nghía hàng giờ. Chị biết trộm son phấn của mẹ tô vẽ lên mặt. Rồi chị bỏ học. Cũng vì dốt quá. Mẹ thở dài chẳng nói chẳng rằng. Năm mười bảy tuổi mẹ gửi chị xuống nhà một người bạn gái ngày xưa giờ mở nhà hàng karaoke dưới phố. Nghe bảo quán bà này làm ăn phát đạt, khách vào ra cứ nườm nượp.
Mấy bà trong xóm nhỏ to: "Con Sung nó đi làm tiếp viên chứ nghề ngỗng quái gì. Chả thế mà không học hành bằng cấp cứ gửi tiền cho mẹ nó đều đều". Mấy bà cũng chỉ nói trộm sau lưng thôi. Trước mặt mẹ nó thì đố dám nói. Mẹ nó mà nổi tam bành thì mấy bà kia chạy mất vía!
Minh họa: Ngô Xuân Khôi.
Nghẹn là con thứ. Trên đã có ba chị gái. Dưới còn hai em cũng gái nốt. Tên Nghẹn là do mẹ đặt cho lúc nghẹn ngào nức nở khi tỉnh lại trên bàn đẻ. Lại là con gái, sinh ra không như ý muốn, Nghẹn lớn lên như củ khoai thiếu phân nheo nhẳng. Thời gian chính của Nghẹn là trên đồng ngoài bãi như Sướng. Nhưng Nghẹn khác Sướng. Sướng khỏe hơn nhiều. Nhiệm vụ của Sướng là chăm sóc đám bò cái và lũ bê con. Mẹ Sướng tính toán ác lắm. Học ngu thì cho đi chăn bò, mỗi năm kiếm vài con bê là có mấy triệu. Không quá vất vả đối với thằng con mà vốn liếng cũng chẳng lớn. Bê lớn thì bán. Con nào đẹp người ta mua làm giống. Con nào xấu người ta đem thui. Bê thui vẫn đang là món nhậu khoái khẩu của dân thị trấn.
Nghẹn thì đủ trăm công nghìn việc. Mấy cô chị cứ đến mười bảy mười tám là ông bố cho "xuất chuồng" - lấy chồng. Mà cũng phải, để thêm ít năm nữa thì có mà để thờ trong nhà à? Được cái mấy chị em nhà Nghẹn khá xinh xẻo, lại chăm chỉ siêng năng. Ông bố vừa ốm yếu vừa nát rượu. Thế là từ cày bừa, cấy hái cho tới đủ trăm công nghìn việc khác đều đổ lên vai Nghẹn và bà mẹ xanh xao vì thiếu chất.
                                      *                                                       
Từ cái bữa gặp Nghẹn đứng xổ cỏ dưới khúc sông đào, tâm trí Sướng cứ lâng lâng suy nghĩ đâu đâu. Đó là một buổi chiều nắng nhạt. Mặt sông tung tẩy những vảy vàng bởi những tia nắng cuối ngày hắt xuống. Đang đi tìm con bò lạc, bỗng sướng nghe như có giọng nói quen quen từ dưới nước hắt lên: "Anh Sướng! Anh Sướng ơi? Anh đi đâu mà vội mà vàng như ma đuổi thế?". Tiếng cười lại vắt lên lanh lảnh. Sướng đứng lại lơ đãng nhìn xuống. Đầu tiên là cái ống quần xắn cao gần bẹn lộ ra hai bắp vế ngăm ngăm tròn trịa. Sướng nhìn ngược lên trên. Cái áo phông cổ lọ trễ xuống để lộ hai bầu vú săn chắc trồi lên thụt xuống theo nhịp xổ cỏ.
Sướng đứng đực người, hết ngạc nhiên rồi thích thú, miệng há ra như cá ngáp. Mấy giây sau Nghẹn mới ngước mặt lên nhìn Sướng. Không biết là Nghẹn vô tình hay cố tình song thấy gương mặt thộn ra của Sướng, Nghẹn ớ ra rồi như hiểu được, Nghẹn liền đứng thẳng người mặt đỏ rận. Sướng lấp láp: "Nghẹn…Nghẹn có ra xã coi văn nghệ tối nay không?". "Có…có muốn. Nhưng mà…mà Nghẹn sợ ma. Không ai đưa Nghẹn về nhà cả?". "Sợ chi? Có Sướng mà. Hẹn gặp Nghẹn lúc bảy giờ ở gốc gạo đầu xóm nhé". "Dạ…!". Tiếng dạ sao mà ngọt ngào đáng yêu đến thế. Sướng thấy trong người rơn rơn, tâm hồn bay bổng. Cứ thế, vừa đuổi bò, Sướng vừa hát vang lên trong ánh ngày chạng vạng.
                                        *
Qua tháng bảy ta, những cơn mưa dầm dề thối đất, ngập ngụa ruộng đồng. Đất trời xám ngoét một màu thê lương. Một buổi sáng, mấy người nhà ông Tuất đưa lễ sang nhà Nghẹn ăn hỏi. Mấy bà hàng xóm ngồi lê đôi mách lại có dịp xầm xồ: "Cái nhà lão Tuất ghê thật. Đúng là giầu có khác. Cái thằng Sửu bệnh đao mà lấy được con Nghẹn. Trời đất, đúng là chuyện giờ mới thấy. Hơn cả chuyện bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu".
Mấy hôm ròng, bụng Sướng như có lửa đốt. Không có cách gì mà hẹn được Nghẹn ra bãi tha ma như mọi khi. Đất trời mưa gió mịt mùng. Chắc cha mẹ Nghẹn cũng lờ mờ nhận ra những cuộc hẹn hò thậm thụt của Sướng nên cấm tiệt.
Mẹ Sướng đắp chăn nằm ngủ cả ngày. Mấy con bò nghếch mõm nhai rơm nhệu nhạo. Sự việc xảy ra đối với Sướng đột ngột quá. Điều mà Sướng chưa bao giờ nghĩ tới. Chắc cả Nghẹn cũng vậy. Hai đứa đang trong giai đoạn nồng cháy của tình yêu. Chúng đã mơ ước đến một túp lều nhỏ nhắn xinh xinh bên cạnh con sông đào yên ả. Thế mà…Nào ai biết được chữ ngờ. Sướng gầy rộc đi. Sướng biết chắc rằng cha mẹ ép gả Nghẹn vào cái nhà lão Tuất cũng vì nhà lão giàu. Lão Tuất góa vợ. Có một dạo, Sướng vẫn thấy lão thập thò qua lại nhà mình mỗi khi Sướng đi chăn bò. Lão tìm mẹ Sướng. Mà lần nào cũng vậy, chạm mặt lão là Sướng thấy lão phả ra nồng nặc mùi rượu và đôi mắt lão vằn lên những tia máu.
                                       *
Sang xuân, khi những cành đào đã sum suê lộc non và tiếng trống thì thùm vẳng đến từ các nhà thờ họ thì cũng là lúc đám thanh niên làng lục tục rủ nhau đi vào Nam kiếm tiền. Từ nửa đêm, con đường qua ngõ nhà Sướng đã nghe rì rầm lục sục tiếng xe tốc hành Bắc - Nam sục sạo vào tận hang cùng ngõ hẻm để bắt khách.
Tiếng còi tu tu mời gọi. Tiếng nói cười lao xao chí cha chí chóe của đám thanh niên. Sướng bỗng thấy phấp pha phấp phỏng trong lòng.
Trong bữa ăn, Sướng thủ thỉ với mẹ: "Mẹ cho con đi Nam. Đi phụ hồ với bọn nó!". Mẹ lườm lườm nhìn Sướng rồi dỗ ngon ngọt: "Thôi con à, đi phụ hồ làm chi cho khổ. Hai con bò sắp đẻ. Sang năm thích thì mẹ cho đi. Có sung sướng chi mà ham. Làm thuê bạc mặt mới kiếm ra được đồng tiền chớ đâu phải đơn giản?". Sướng cúi mặt ăn không nói. Sướng biết ý mẹ là ý trời. Tự ý bỏ đi thì Sướng không dám. Mười chín tuổi, Sướng chưa ra khỏi cái cổng làng cũ kỹ rêu mốc.
Chiều, lúc lùa hai con bò từ ngoài đồng về, qua cái cổng gạch đỏ như tiết dê nhà thằng Sửu, Sướng thấy Nghẹn te tái cắp rổ cỏ bước vội tới gần rồi nói như hụt hơi: "Anh Sướng…em…em có việc muốn gặp anh. Tối nay…Cái chỗ hồi xưa anh nhé!". Sướng đứng đực người ra chưa kịp hỏi gì thì Nghẹn đã bước vội vào ngõ khác. Cái dáng đi của Nghẹn cứ chui chúi về phía trước trông mới khổ sở làm sao. Bất giác, Sướng buông tiếng thở dài thườn thượt…
                                        *
"Lão ấy gạ gẫm em từ lúc…". Nghẹn tựa người vào ngực Sướng, khuôn mặt tưới đẫm màu nhờn nhợt của ánh trăng suông bị lớp sương mù dày đặc đang buông xuống. Tóc hai đứa đẫm sương. Sướng thấy lòng mình tan nát. Nghẹn thì thầm kể tiếp:
"Thằng Sửu hắn không làm được cái chuyện đàn ông. Đêm đầu tiên…Đêm thứ hai…Rồi những ngày sau đó. Lúc đầu, em sợ hắn lắm. Nhưng dần dần, em thấy hắn cũng hiền lành, tốt bụng. Có miếng gì ngon hắn cứ để dành cho em. Thế rồi đêm xuống, em cứ để mặc xem nó làm gì. Thế mà nó chỉ nhìn em như con nhìn mẹ. Anh ơi…còn cái lão cha thì…". Nói đến đây, giọng Nghẹn nhỏ lại, ấm ức, đôi mắt thăm thẳm chất chứa những tia lửa nhảy nhót bên trong…
"Cái lão dê già! Lão biết chắc thằng con lão không làm ăn gì được. Có hôm em đang nấu cám lợn, lão giả vờ ngã rồi đổ ập vào em, bàn tay thô bẩn của lão khua khoắng lên ngực lên đùi…".
"Mẹ cha nó!" - Sướng văng tục.
"Có hôm, em đang rửa rau thì lão véo mông làm em giật thót suýt rơi tũm xuống nước…". Mặt Sướng nóng bừng bừng. Hơi sương nửa đêm ùa xuống không đủ hạ hỏa. Sướng rủa thầm. Cứ tưởng rơi vào nhà lão Tuất thì sung sướng. Cái thằng Sửu có dở người dở ngợm một tí nhưng nó là con một. Vườn rộng. Nhà xây. Nhìn cái cổng gạch đỏ như tiết dê có từ thời ông cố ông can thì biết. Mẹ khỉ! Mình mà đặt vấn đề thì biết đâu mẹ cho mình cưới Nghẹn cũng nên?
"Trưa qua…" - Nghẹn tiếp tục kể bằng cái giọng ứ nghẹn - "Đi làm đồng về, em mệt quá thiếp đi. Bỗng …". Nghẹn lại rấm rứt: "Thằng Sửu! Chính thằng chồng ngu ngơ của em nó lại cứu em anh ạ. Không biết nó từ đâu đâm bổ vào phòng. Mồm nó kêu ú ớ, mắt nó trợn trừng, tay nó cầm cây gậy tre vụt lia lịa. Lão Tuất hoảng quá, nhảy chồm dậy, lao ra cửa. Em chỉ biết ngồi khóc. Thằng Sửu đứng nhìn em, mắt nó cũng rơm rớm. Rồi nó ra đi khép cửa lại…".
Sướng cúi xuống hôn vào khuôn mặt đẫm nước mắt của Nghẹn. Dạo yêu Nghẹn, nàng mới chỉ cho phép Sướng khám phá một phần cơ thể. Còn riêng cái phần thiêng liêng ấy, Nghẹn bảo phải chờ sau ngày cưới nhau thì mới cho. Yêu Nghẹn, thương Nghẹn, Sướng không dám đòi hỏi gì hơn.
"Anh Sướng…!" - Tiếng Nghẹn thì thào thảng thốt bên tai - "Em…em …cho…anh. Chúng mình chẳng hợp duyên. Chắc do ông trời không thương. Em nghĩ kỹ rồi. Ngày mai em đi. Đời còn dài. Thà em mang tiếng bỏ chồng còn hơn phải sống trong u buồn tủi nhục. Em đi để tìm cho em cuộc sống mới…".
Đêm hoang liêu. Sương phủ như mưa. Bóng tối bủa vây mù mịt...
                                    *
Khi Sướng bước vào cánh cổng nhà mình thì bỗng thấy ánh đèn trong nhà bật sáng. Chắc khoảng nửa đêm về sáng. Mặt trăng đã lặn tự lúc nào, Sướng nghĩ có lẽ mẹ không ngủ được.
Rầm…cánh cửa bật tung. Một gã đàn ông lao bắn ra. Tiếp đến là một vật gì đó ném vụt theo. Gã đàn ông kêu một tiếng ối đau đớn. Có thể vật đó đã rơi trúng người gã…
Sướng nép vào mạn chè tàu. Bóng mẹ hiện ra lừng lững trước cửa. Người ta nói mẹ giống con hổ cái không ngoa. Hai cánh tay chống sườn, tóc tai xổ tung… Mẹ réo…
Gã đàn ông đã mất hút vào đêm tối. Mẹ chửi một chặp nữa rồi đóng rầm cửa lại.
Sướng ngồi thừ một lúc, lòng trống trải hoang mang. Sướng chợt thấy thương mẹ, thương Nghẹn, thương thằng Sửu và thương mình, thương những người dân quê lam lũ một nắng hai sương đang sống trong nỗi tù đọng của sự mông muội. Ngồi một lúc, Sướng đứng dậy chậm chạp rồi quay bước theo con đường làng sâu hun hút. Sướng bước lang thang vô định trong bóng tối. Mãi đến khi bước qua cây cầu nhỏ cuối làng, Sướng bất chợt dừng lại. Hình như có ai đang hát ở quãng sông xa xa. Tiếng hát buồn buồn. Lời hát về những điều khao khát. Sướng ngửa mặt lên trời. Trong cái ảm đạm của đêm tối và sương, Sướng chợt thấy một ngôi sao phía nền trời xa lắc. Mỗi ngôi sao là một cuộc đời. Ngôi sao nào là của Sướng nhỉ? Hai mươi năm rồi. Nó có sáng như thế không? Phải rồi, mình phải tìm cho ra ngôi sao của mình chứ? Nghẹn ơi, em chờ anh nhé? Anh sẽ đi cùng em, dẫu cho ngày mai còn trăm nghìn cơ cực…


Trích: http://vnca.cand.com.vn/vi-VN/truyen/2013/3/57927.cand

Vết sẹo hình dấu nhân

Một buổi chiều, khi vừa tránh được một đợt oanh tạc của máy bay Mỹ, chúng tôi vượt sông Gianh. Hai bên đường, những hố bom chồng chéo, những dấu vết mà trước đây có lẽ cũng là những làng quê êm ấm, nhưng bây giờ chẳng còn ra hình thù gì nữa. Những bụi tre bị quật sát gốc, cháy đen thui. Dân chúng đa số đi sơ tán, số ít còn lại chủ yếu sống dưới hầm. Không khí chết chóc, tang thương bao trùm...
Nơi đây còn là giao điểm của những người lính trong ra, ngoài vào. Đi ngược chúng tôi là những con người có nước da bủng beo, tái xám; những người lính thương tật. Họ lầm lũi bước. Nhưng cũng không ít người phấn khởi ra mặt, nói với về phía chúng tôi những lời chào bâng quơ:
- Này, các chàng trai, cố mà giữ lấy cái đầu nhé! Gắng sống mà về với mẹ, với người yêu.
- Có ai người Nam Hà không?
- Em đây - Một người lính trả lời…
- Em nữa - Lại một người khác.
- Ai Hà Tây?
- Cậu người ở đâu? Ninh Bình à? Còn cậu? Bắc Thái à? Có ai người Tuyên Quang?
Chúng tôi dừng lại chốc lát trên đường hành quân để nhận đồng hương. Vồn vã bắt tay. Vồn vã ôm nhau.
- Ai là người Hà Nội?
Chưa thấy ai đáp lại. Chợt từ cuối hàng quân, một người lính hớt hải chạy lên:
- Em… Em đây! Người Hà Nội đây!
- Ở phố nào thế?
- Em ở Cát Linh, số nhà 27.
- Có nhắn gì về nhà?
- Có… nhưng liệu anh có đến nhà em thật không?
- Sao lại không?
- Thế thì anh ghi địa chỉ đi chả quên. Mẹ em giờ này chắc ở trên sơ tán. Em đã gửi về nhà 3 lá thư chẳng biết có đến tay mẹ? Nếu gặp được mẹ em, nhờ anh nói hộ, thằng Dũng rất khỏe, đang trên đường vào Nam.
Người lính trẻ mắt rơm rớm. Người lính già cũng bị lây cái bùi ngùi ấy. Chợt giữa hàng quân có tiếng khóc hu hu:
- Em ở… Yên Thế… Hà Bắc… Tận trên núi… Chẳng ai đồng hương với em cả. Em cũng đã gửi về nhà 2 lá thư. Nhưng mẹ không biết chữ. Chẳng biết có ai đọc thư hộ mẹ? Em nhớ mẹ quá!
Người lính già tần ngần bước đến nơi vừa có tiếng khóc:
- Tôi sẽ đi tìm được mẹ cậu, dù có xa mấy. - Anh ta vỗ về rồi mở sổ ghi địa chỉ.
Cái chốc lát qua đi. Chúng tôi cảm động chia tay nhau, hối hả lên đường. Người đi ra. Kẻ đi vào. Có thể trong số chúng tôi rất ít người trở lại, nhưng, lúc bấy giờ chẳng ai nghĩ thế…
*
Buổi chiều ấy trên đất Quảng Bình, chúng tôi còn nghỉ chân ở một làng mà chỉ còn lơ thơ độ mươi nóc nhà, vài chục bụi tre xác xơ tiêu điều. Không gian yên lặng và quạnh quẽ. Trong chiến tranh có những khoảnh khắc yên lặng đến lạ kỳ. Có lẽ là khoảng hở giữa những đợt bom mà người dân vô tội đang thắc thỏm, âu lo, bởi tai họa có thể giáng xuống đầu họ bất cứ khi nào. Chúng tôi được nghỉ khoảng vài ba tiếng đồng hồ. Tối lại tiếp tục đi.
Tôi một mình đi bộ dọc theo đường làng tróc lở, méo mó. Thơ thẩn chẳng mục đích gì. Đằng kia, chỉ xa một chút thôi, trên con đường mòn là những người lính của đơn vị khác đang cặm cụi bước. Cả những người lính trở ra. Lòng tôi càng buồn khi nghĩ đến cuộc gặp gỡ mấy người lính già hơn một tiếng đồng hồ về trước. Chợt có tiếng gọi thất thanh:
- Ôi thằng Tuấn!... Tuấn!... Ơi Tuấn...!
Tôi quay về phía có tiếng gọi. Thấp thoáng bên kia bờ tre, một người đàn bà chạy vòng về phía tôi, đến gần tôi. Rồi bà nhìn chằm chằm vào mặt tôi:
- Trời đất! Răng mà con giống thằng Tuấn của mạ rứa? Mạ lầm. Mạ lầm con ơi!
Tôi đang còn lúng túng, thì người mẹ của anh Tuấn nào đấy đã sờ sẫm lên vai tôi, vuốt vuốt ve áo:
- Con đi vô phải không?
- Sao mẹ biết?
- Thì ngó nước da, ngó quần áo, lẫn răng được.
Người mẹ vẫn xoa lên vai tôi:
- Con mấy tuổi rồi? Vợ con chi chưa?
- Dạ chưa! Người yêu còn chưa có.
- Tội nghiệp. Thằng Tuấn của mạ cũng rứa! Ngày nó đi vô cũng ngơ ngáo in con vậy. Ba năm rồi, chẳng thơ từ chi cả. Mấy bữa mạ nằm mơ thấy nó về xin áo mặc, nó kêu ở rừng lạnh quá.
Tôi im lặng vì chưa biết nói gì thì người mẹ ấy lại tiếp:
- Con vô Nam mần chi khỏi gặp nó, thằng Tuấn của mạ ấy!
- Dễ gì gặp được mẹ ơi!
- Không, dứt khoát sẽ gặp, anh em vô đó gặp nhau cả mà, mạ hỏi rồi. Thằng Tuấn của mạ dễ nhìn ra thôi. Nó có cái sẹo trên trán ri nầy - Người mẹ ngồi thụp xuống vạch một hình dấu nhân xuống đường.
Tôi suýt bật cười vì cái ý nghĩ ngớ ngẩn của người mẹ này. Nhưng tôi đã kịp kìm lòng. May mà chưa đụng đến cái niềm tin mong manh và mơ hồ của mẹ. Dẫu sao cũng là một niềm tin. Tôi cảm thấy xót xa. Người mẹ này có lẽ cả đời chưa ra khỏi làng. Mẹ hình dung chiến trường miền Nam chắc chỉ bằng vài ba cái làng của mẹ cộng lại là cùng.
- Con ơi, đi vô cho mạ gởi thằng Tuấn cái áo nó mặc kẻo tội.
Tôi vẫn lúng túng chưa biết nên ra sao thì người mẹ lại năn nỉ, trông khuôn mặt đầy khẩn cầu:
- Con hí! Con ừ đi cho mạ mừng!
- Vâng, mẹ về lấy áo đi, con chuyển giúp.
- Thiệt nghe! Con nghe! Mạ về lấy đây!
Người mẹ ngập ngừng đôi chút, rồi quay lại chạy rất nhanh. Tôi đi loanh quanh thẫn thờ. Sao tôi lại nhận lời một cách ngớ ngẩn thế nhỉ? Nhưng... lúc bấy giờ tôi còn biết làm gì hơn?
Thời gian trôi qua chậm chạp. Tôi nóng ruột nhìn về phía đơn vị đang nghỉ, chỉ sợ có hiệu lệnh xuất phát mà mẹ vẫn chưa đem áo ra.
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, người mẹ lại xuất hiện phía đường vòng bên kia bụi tre, một tay cầm gói giấy báo, tay kia nách rá khoai luộc. Vẫn chạy chân đất; hai bàn chân mẹ nhăn nheo, nứt nẻ. Mẹ gặp tôi nói như đứt hơi:
- Con... Con ăn khoai đi. Ngày mô... mạ cũng đến đây, xem thằng Tuấn nó có đi qua? Chắc nó chưa ra mô hí? Ra mần chi khỏi ghé qua nhà.
Tôi nhận gói giấy báo nơi tay mẹ rồi mở ra xem. Một chiếc áo Đông Xuân màu xanh. Tôi ngồi xuống cúi đầu lặng lẽ ăn khoai. Mẹ cứ sờ nắn vai tôi, rồi xoa tóc.
- Mạ đã nhờ nhiều người mà chẳng ai nhận cả. May lại gặp được con. Mạ mừng quá! Đêm nay về ngủ ngon rồi! Ri là thằng Tuấn sắp nhận được áo, đỡ lạnh...
Minh họa: Đỗ Dũng.
Người mẹ còn ngồi nói rất nhiều. Lảm nhảm và thảng thốt như trong mơ. Y như đang ngồi nói chuyện với anh Tuấn của mẹ vậy. Sau một hồi, tôi đứng dậy chia tay mẹ:
- Thế nào con cũng tìm gặp được anh Tuấn của mẹ.
- Con vô mạnh giỏi nghe! Cho mạ gởi lời thăm anh em trong nớ. Nói thằng Tuấn biên thơ cho mạ. Anh em có chi đừng để bụng nhau. Đùm bọc nhau cùng tiến bộ là mạ mừng.
Tôi đi về phía đơn vị đang ngồi nghỉ. Người mẹ vẫn đứng đó nhìn theo tôi. Cho đến lúc đơn vị xuất phát mà mẹ vẫn thơ thẩn như tìm kiếm cái gì.
*
Vào đến chiến trường, tôi đem câu chuyện về chiếc áo của người mẹ nọ ra kể cho anh em trong đơn vị. Chỉ ít ngày sau, cả đại đội ai cũng biết. Họ cứ truyền miệng kể lại, đến nỗi những đơn vị bên cạnh cũng biết. Câu chuyện được thêu dệt mãi trở thành như huyền thoại về một bà mẹ. Thỉnh thoảng có những người lính gặp tôi lại gợi:
- Này, cậu đã gặp được anh Tuấn ấy chưa?
- Thế nào, cái áo cất ở đâu rồi?
- Gắng mà thực hiện lời hứa với mẹ Việt Nam đấy nhé! Không đùa được đâu!
Tôi cũng chỉ biết mỉm cười... rồi im lặng...
Thời gian vùn vụt trôi. Cái đói, rét, bệnh tật, thiếu thốn của núi rừng; những chiến dịch lớn, nhỏ; sự lần hồi mất mát của những người lính... khiến câu chuyện về người mẹ ấy ngày một nhạt phai, ít ai còn thời giờ nhắc đến. Riêng tôi vẫn âm thầm le lói một hy vọng.
Hôm đó, đang mê man trong cơn sốt, tôi nghe mơ hồ có tiếng người gọi:
- Tuấn ơi... đợi bọn mình với!
Tôi bật dậy lao ra. Mặt mày xây xẩm, tôi phải ôm và dựa vào một gốc cây. Chợt người cấp dưỡng của đại đội đi đến:
- Đi đâu thế, cậu đang sốt cơ mà?
- Anh có nghe thấy ai mới gọi Tuấn?
- Ồ…! Tưởng gì. Mấy người của Binh trạm 14.
Quên cả sốt, tôi chạy về hướng con suối. Đuổi kịp mấy người lính kia, tôi gọi to:
- Anh Tuấn ơi!
Cả mấy người lính cùng ngỡ ngàng quay lại. Tôi nói như đứt hơi:
- Ai... Ai là Tuấn?
- Anh hỏi tôi? - Một người lên tiếng.
Tôi cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng, bởi, người lính đứng trước mặt tôi chẳng hề có vết sẹo nào trên trán.
- Xin lỗi! Xin lỗi các anh, tôi nhầm.
Tôi xấu hổ, lầm lũi quay về...
*
Một năm, sau ngày đuổi theo mấy người lính bên bờ suối, tôi thuộc trong số người còn trẻ, khỏe, được bổ sung cho Trung đoàn độc lập 27 đang thiếu hụt quân số. Chúng tôi phải đi qua và dừng nghỉ ở Binh trạm 14. Đêm ấy bên bếp lửa, tôi nghe một cô giao liên nhắc đến một người tên Tuấn đã từng ở đây. Đồ rằng anh Tuấn mình đã gặp hôm nào, nhưng vì tò mò nên tôi cứ hỏi:
- Anh ấy người ở đâu hở chị?
- Dạ... người miền Trung.
- Miền Trung... nhưng ở đâu mới được chứ? - Tôi nóng nảy hỏi.
- À... người Quảng Bình.
- Gần sông Gianh chứ?
- Hình như thế.
- Anh ta có cái sẹo nào trên mặt không?
- Có mấy cái.
- Trên trán?
- Cũng có.
- Hình dấu nhân chứ?
- Sao lại phải hình dấu nhân? Anh này thật kỳ cục - Cô ta phì cười.
- Xin lỗi chị, anh ấy giờ đang ở đâu?
- Một đơn vị chiến đấu nào đó, làm sao em biết được.
Bên bếp lửa, tôi kể lại câu chuyện chiếc áo với cô giao liên, khiến cô cứ liên tục dụi mắt và nói líu ríu những điều gì đó trong cổ họng.
Sáng hôm sau, khi chia tay cô giao liên ấy, tôi còn dặn đi dặn lại, nếu gặp được anh Tuấn nọ, hãy nhìn kỹ cái sẹo trên trán; hoặc giả có anh Tuấn nào qua đây, có cái sẹo như thế, thì hãy kể lại câu chuyện của tôi...
Về đến Trung đoàn 27, chúng tôi bước vào những khó khăn mới. Trung đoàn thường xuyên bị đói vì đường vận chuyển lương thực đầy trắc trở. Một lần tôi được phân công phụ trách một tổ 5 người đi gùi gạo cho đại đội. Để tránh đụng độ với bọn thám báo, chúng tôi phải vòng qua một khu rừng rất khó đi. Mất khoảng 7 ngày cả đi lẫn về. Trong lúc nhận gạo, tôi gợi chuyện người thủ kho thì được biết ở kho quân nhu T3 có một anh Tuấn người Quảng Bình.
- Anh ta có cái sẹo nào trên trán không? - Tôi hỏi người thủ kho.
- Hình như... À, mà có thật.
- Sẹo mang hình dấu nhân?
- Không rõ lắm vì hôm đó tôi gặp anh ta buổi tối.
Tôi bàn với anh em trong tổ, để lại 3 người giữ gạo, tôi cùng 1 người nữa đi T3, vì chỉ mất nửa ngày đường, hơn nữa, ngày nào chưa trao được cái áo ấy tôi còn lo canh cánh. Cả mấy người lính cùng đi đều là các chàng trai lãng mạn, họ dễ dàng chấp nhận phiêu lưu. Nhưng, một lần nữa tôi lại thất vọng khi đến T3. Anh Tuấn ấy đúng là có cái sẹo trên trán thật, song nó lại mang một hình thù rất khó tả, và mẹ anh ta đã mất trước ngày anh nhập ngũ.
Sau hơn một năm kể từ ngày tôi đến T3 trở về, Trung đoàn 27 được lệnh về áp sát vùng đồng bằng P., chuẩn bị cho chiến dịch. Trong một lần hành quân về vùng giáp ranh, tiểu đội trinh sát của tôi đi đầu. Vừa vượt khỏi đồi Tràm thì một người vướng mìn. Tôi chỉ kịp thấy ánh chớp lóe sáng. Rồi không biết gì nữa...
Có người nào đó vỗ vai tôi, nâng tôi dậy. Tôi mở mắt thấy một người lính ngồi bên cạnh nhìn tôi cười. Mắt tôi bừng sáng, bởi, giữa trán anh ta có cái sẹo hình dấu nhân. Anh tự xưng mình tên Tuấn. Tôi bật khóc vì quá mừng rỡ:
- Trời, anh Tuấn ơi, tôi đi tìm anh khắp mọi nơi!
- Đừng khóc nữa, dũng cảm lên người lính - Anh ôm chặt tôi vỗ về. Trên môi anh vẫn một nụ cười đầy hồn nhiên thơ trẻ.
Tôi vội vã mở ba lô lục tìm. Lạ quá! Chiếc áo biến đâu mất! Tôi đang còn loay hoay thì một người lính khác ở đâu xuất hiện không rõ, cũng chạy đến ôm tôi. Rồi 5 người… 10 người… dễ đến cả năm chục người lính cùng xuất hiện. Ai cũng có cái sẹo hình dấu nhân trên trán. Ai cũng xưng mình là Tuấn. Thế là thế nào? Chỉ có một chiếc áo mẹ gửi mà có đến năm chục anh Tuấn, và bây giờ nó lại chẳng còn? Như đoán được ý nghĩ của tôi, cả 50 người cùng đồng thanh:
- Đừng băn khoăn điều ấy anh ạ! Từ lâu chúng tôi đã mặc chung một chiếc áo của Mẹ rồi!
- Nghĩa là thế nào? - Tôi hét lên.
...Tôi tỉnh dậy được biết mình đang nằm trong trạm xá của Trung đoàn. Trên đầu, trên mặt, trên ngực, và 2 tay tôi cuốn đầy băng. Mấy ngày sau họ chuyển tôi về trạm phẫu thuật để gắp mảnh đạn.
Tôi bình phục dần theo thời gian. Ngày tháo băng, việc đầu tiên tôi mượn cô y tá chiếc gương soi mặt.
- Trời đất ơi, sao lại trớ trêu vậy? - Tôi la lớn.
Người y tá hoảng sợ chạy đến:
- Không sao đâu! Vài ba cái sẹo trên mặt chưa thể là xấu. Đừng buồn, anh vẫn còn đẹp trai chán!
- Không phải thế!... - Tôi la còn to hơn.
Điều tôi chẳng ngờ tới, chiến tranh đã tặng cho tôi một cái sẹo giữa trán có… hình dấu nhân.
*
Nhắc lại chuyện ngày ấy đã lâu lắm rồi. Hồi đó, sau gần 5 năm ở chiến trường B5, tôi được ra Bắc. Ngày trở ra, tôi vẫn âm thầm để ý những người đi cùng đường với mình, những người vượt qua mặt mình, xem ai có cái sẹo giống tôi. Tôi còn mơ hồ nhìn cả những người lính trẻ đang đi vào...
Câu chuyện đã lùi xa vào quá khứ, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn sống lại trong tôi. Hai mươi mấy năm qua đi kể từ ngày tôi nhận chuyển hộ chiếc áo cho người mẹ ấy. Một câu chuyện thật thơ ngây và ngớ ngẩn, nhưng... khiến tôi suốt đời ngẩn ngơ. Anh Tuấn nọ có thể trở về với nụ cười chiến thắng, nhưng, cũng có thể đã nằm lại một khu rừng nào đó trên Trường Sơn. Người mẹ của anh có thể được đón con bằng khuôn mặt rạng rỡ, nhưng, cũng có thể đã khóc khô nước mắt vì mòn mỏi đợi chờ đứa con trai yêu quý của mình. Biết đâu mẹ cũng chẳng còn đủ nhẫn nại mà chờ đợi. Riêng tôi còn giữ chiếc áo đó đến tận hôm nay, vẫn với một hy vọng mong manh. Nhiều lần đi công tác qua, tôi có ý tìm về cái làng ấy để cúi đầu nhận lỗi với mẹ vì không thực hiện được lời hứa. Nhưng tôi không còn hình dung nổi nó nằm ở đoạn nào trên đường hành quân năm xưa, bởi cảnh vật đổi thay quá nhiều, bởi tên làng tôi chưa kịp biết, đến tên của mẹ tôi cũng không kịp hỏi.
*
Theo sự chỉ dẫn của mấy người dân, chúng tôi đi về một ngôi nhà cũng lợp tranh nhưng khá rộng, được gọi là Ủy ban xã (không có biển hiệu).
Theo sự bố trí, chúng tôi cứ 2 -3 người về một nhà.
Tôi uể oải mang ba lô bước dọc theo đường làng. Ánh nắng đã tắt hẳn. Từ những mái nhà tranh, làn khói nhẹ vẫn lan tỏa giăng giăng như sương mù. Không gian thật huyền ảo. Chỉ nghe tiếng lá khô lạo xạo dưới chân. Yên ả quá! Cô quạnh quá! Tôi thốt ra một mình.
Qua khỏi cửa ngõ, chúng tôi bước đến gần ngôi nhà. Vào đến nửa khoảng sân đất mà vẫn nghe im lìm. Không tiếng người. Không có cả chó sủa. Nhìn vào trong nhà chỉ thấy một ngọn đèn dầu le lói. Cả ba chúng tôi còn lúng túng, chưa biết nên lên tiếng, nên bước vào, hay tiếp tục đứng đợi, chợt, trong nhà có tiếng động. Rồi nghe giọng người hớt hải:
- Thắng ơi... Thắng! Giời đất ơi...!
Tôi giật mình sửng sốt. Có ai lại biết tôi, gọi đúng tên tôi, ở cái làng hẻo lánh trên vùng núi Cao Bằng này, nơi tôi chưa một lần đặt chân đến. Từ trong nhà chạy ra, một người đàn bà tóc bạc, lưng đã còng, đến ôm chặt lấy tôi:
- Thắng ơi... Giời ơi, con ơi... Con của mẹ! Chiến tranh đã hết từ lâu, sao hôm nay con mới về? Bao năm qua con ở đâu?
Người mẹ cứ ghì chặt lấy tôi, khiến tôi không biết nên xử sự ra sao.
- Ngày ấy... vì quá lo cho con mà mẹ đã mắng con. Sau nghĩ lại mới thấy... thanh niên ai chẳng thích hẹn hò trai gái. Chẳng ngờ 3 ngày sau con đã lên đường. Từ bấy đến nay... đêm nào mẹ cũng trằn trọc khó ngủ vì nỗi ân hận đã to tiếng với con. Ôi... con ơi, sao dạo ấy con chẳng nói gì?
Người mẹ cứ gục đầu, chùi mặt lên ngực áo tôi. Áo tôi ướt đẫm nước mắt mẹ. Tôi đã lờ mờ hiểu. Người mẹ này có lẽ quá đau khổ vì đợi chờ đứa con trai của mình mà sinh ra lẩn thẩn, nên gặp ai đeo ba lô cũng tưởng là con mình.
- Con giận mẹ lắm phải không? Mẹ biết thế nào rồi con cũng hết giận mẹ, con sẽ trở về, nhưng... sao mà lâu thế hở con?
- Mẹ ơi!...
Tôi chỉ nói được đến thế, vì cả đời tôi chưa biết được gọi mẹ, bởi năm tròn một tuổi tôi đã chẳng còn mẹ nữa.
- Con già đi nhiều quá!... Mặt lại có sẹo nữa chứ!
Tay mẹ run run sờ mặt tôi, xoa vào cái sẹo hình dấu nhân trên trán, rồi vuốt ve đầu tóc:
- Con hết giận mẹ rồi phải không, ôi, con trai của mẹ?
- Mẹ ơi!...
Tôi muốn nói rằng làm sao con giận mẹ được, dẫu mẹ có mắng con, đánh con...
Cổ họng tôi nghẹn tắc


Trích: http://vnca.cand.com.vn/vi-VN/truyen/2013/3/57884.cand

Nếu GS Ngô Bảo Châu và Bill Gates đi xin việc ở Việt Nam

 
(GDVN) - Dưới con mắt của nhiều người nước ngoài, công chức Việt Nam là nghề sướng nhất. Sướng là bởi vì, như Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nói, có tới 30% công chức sáng cắp ô đi, tối cắp về, có cũng được mà không có cũng được...
 

Bức thư xin việc năm 18 tuổi của Bill Gates vừa được công bố rộng rãi ngày hôm qua.

Huyền thoại viết trong đơn rằng: Sẵn sàng làm việc ở bất cứ nơi đâu với chuyên ngành mong muốn là lập trình hệ thống và mức lương mong muốn là 15.000 đô la/ năm.

Nhiều người cho rằng: Bill sẽ không thể tìm được ở Việt Nam một công việc đáp ứng được những yêu cầu như thế.

Dưới con mắt của nhiều người nước ngoài, công chức Việt Nam là nghề sướng nhất. Sướng là bởi vì, như Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nói, có tới 30% công chức sáng cắp ô đi, tối cắp về, có cũng được mà không có cũng được.

Nhưng với lòng tự trọng cao, Bill không thể thản nhiên lĩnh khoản lương được "chắt ra" từ mồ hôi nước mắt đóng thuế của nhân dân; không thể nào mặc áo công chức, ngồi rung đùi nhận lương để thỉnh thoảng nhận công văn đóng dấu khẩn yêu cầu cán bộ, công an, bộ đội đi cổ vũ bóng đá trong giờ hành chính như của UBND tỉnh Kon Tum.

Với tốc độ xử lý công việc nhanh như máy tính, Bill cũng sẽ không thể "yên ổn" nếu chọn nghề văn phòng hay nhân viên ngoại vụ - cái nghề đã gây sốc cho bí thư thành uỷ Hà Nội Phạm Quang Nghị - bởi sự chậm rãi rất đáng kinh ngạc của nó.

Cả bộ máy hùng hậu của Văn phòng UBND TP và Sở Ngoại vụ Hà Nội đã phải mất tới... 29 ngày để soạn xong một bức thư cảm ơn nước bạn Lào. Trong một guồng máy đủng đỉnh như thế, bộ óc "gắn chíp lõi kép" nhanh như điện của Bill Gates rất dễ trở thành thứ bị ruồng bỏ.

Bill cũng không thể trở thành một người hùng về lập trình và phân tích hệ thống, vì chắc chắn ông chẳng thể nào "lập trình" được lịch trình ra quán cà phê buôn chuyện bất kể thời gian nào trong giờ hành chính của nhiều công chức, như ông bí thư tỉnh uỷ Quảng Bình Lương Ngọc Bích đã vi hành để bắt quả tang; Làm sao Bill có thể lập trình được "thuật toán kì diệu" để một số quan chức cấp xã, khi bị kỉ luật, lại được... lên huyện; quan chức cấp huyện bị kỷ luật ngược lên... tỉnh và tỉnh ngược lên... trung ương? Các phần mềm của ông sẽ chạy loạn xạ trong một "hệ điều hành" có một số lỗi hệ thống như các chuyên gia Việt đã vạch mặt chỉ tên.

Làm sao Bill có thể trở thành một doanh nhân dám hiến phần lớn tài sản khổng lồ của mình làm từ thiện như hiện nay, nếu năm 18 tuổi ông được nhận vào lập trình hệ thống trong một bệnh viện Việt Nam - nơi mà nhân viên y tế sẵn sàng thẳng tay rút bình oxy của một bệnh nhân cấp cứu chỉ vì bệnh nhân này chưa đóng tiền làm thủ tục nhập viện?

Từ chuyện xin việc của huyền thoại công nghệ thông tin Bill Gates, lại nhớ đến con đường của huyền thoại toán học Ngô Bảo Châu. Sau khi nhận giải Fields danh giá, được hỏi rằng những điều gì đã góp phần làm nên thành công của Bổ đề cơ bản, GS Châu đã trang trọng nhắc đến nước Pháp và những người thầy Pháp của mình.

Nếu chỉ học tập, nghiên cứu, làm việc tại Việt Nam, rất có thể, sau 2.900 năm nữa GS Châu mới có thể hoàn thành Bổ đề cơ bản (vì để viết một bức thư cảm ơn đã mất tới 29 ngày)

Nếu làm việc và sinh sống tại Việt Nam, biết đâu đấy, giờ này, Bill đang thổi kèn cổ vũ cho một đội bóng của giải U19 - cúp Tôn Hoa Sen ở Kon Tum mà không hề biết Microsoft là "thằng cha" nào.
 
 

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Cách đọc sim số đẹp

[Mã mạng].[AAA].[BBBB] Trong đó:


-Mã mạng là mã phân biệt giữa các nhà cung cấp dịch vụ mạng, bao gồm ba số ( với đầu 10 chữ số), hoặc bốn số ( với đầu 11 chữ số). Mã mạng của Vinaphone là : 091, 094, 0123, 0125, 0127,…, của MobiFone là 090, 093, 0121, 0122, 0126.., của viettel là 097, 098, 0166, 0168,
- AAA: Ba số kế tiếp của số điện thoai.
- BBBB: Bốn số cuối cùng. Bốn số này quyết định sự đẹp hay xấu của số điện thoại, có thể tuỳ biến được theo nhiều cách,như : số tứ quý (9999), lộc phát (6868, 6886, 8686 ), thần tài ( 7979, 3939, ), số kép (2233, 8899 ), số tiến ( 2345, 6789,),…
Ví dụ: số 0909325555 sẽ đọc là 090.932.5555


[Mã mạng và mã trung tâm].[AAA].[BBB]

Đây là cách thường được sử dụng để đọc các số di động mười chữ số
Trong đó:
- Mã mạng và mã trung tâm: gồm bốn số ( với đầu mười chữ số ), và năm số ( với đầu 11 chữ số ), Chẳng hạn : 0903, 0905, 0909, 01226…( MobiFone), 0914, 0918, 01234…(VinaPhone), 0982, 0985, 01668… (Viettel).
-AAA: Ba số kế tiếp
-BBB: Ba số cuối cùng
Bạn chỉ nên áp dụng cách đọc này với kiểu sim tam hoa ( 111,222,333,444…) mới thấy đep.
Ví dụ: số 0909222333 sẽ đọc là 0909.222.333 ( rất đẹp ! ).
Nhưng với số ở ví dụ trên, đọc theo cách này sẽ rất tầm thường : 0909.325.555.
Ngoài ra, còn có nhiều cách đọc số khác nữa, chẳng hạn với số 0908678910 mà đọc theo cách chính thống thì cũng xem như mất giá trị: 090.678.8910 !

* Ý nghĩa của SIM
SIM tam hoa có ba chữ số tận cùng giống nhau ( 888, 999), tứ quý là SIM có bốn chữ số tận cùng giống nhau (8888, 9999). Gần đây còn có khái niệm tứ quý “giữa“, tức bốn số liên tục trong dãy số giống nhau không có số kết thúc tận cùng giống dãy số đó, ví dụ: 09xx8888xy, 09xy9999xy). Tương tự là SIM ngũ quý, lục quý,…
SIM “taxi là số có ba cặp “đuôi” hoặc hai cặp ba giống nhau ví dụ 09xx121212; 09xx 123123).
Gánh- đảo hai số cuối gánh hoặc đảo nhau), số cặp,số lặp ( có hai cặp giống nhau ở cuối dãy số ), số tiến ,số lùi, số năm sinh,..
SIM lộc phát – phát lộc là những SIM có số tận cùng là 68, 86, 88, 66, 6688, 8866, 6886 ( do cách đọc trại của người Hoa: 6 ( lục,nghe thành lộc),8 (bát,nghe ra phát).
SIMthần tài có số tận cùng 39,79,3939,7939,7979
SIM “trường cửu”,”đại hên” gắn với dãy số 9.
SIM “may mắn” gắn với dãy số 37 và 77 ( số “ ông trời “),hay 38 và 78( số ” thổ địa”)…

Nếu một dãy số kết hợp nhiều yếu tố đẹp như vừa lập, vừa là số phát lộc thì càng được đánh giá là SIM ” đẹp”.Chẳng hạn SIM 09xx345678 là SIM “vua” vì hội đủ các yếu tố tuyệt đẹp,dễ nhớ ,tiến liên tục,số cuối 79 là “thổ địa” đại may mắn!


Bên cạch đó,cũng có khi đơn giản,người sử dụng thích con số ,dãy số đó;hoặc số số đó trùng với ngày thág năm sinh hay những con số có ý nghĩa kỉ niệm với người dùng mà nó cũng có thể trở thành số đẹp.


Nhìn chung, đẹp hay xấu chủ yếu là do suy nghĩ và quan niệm của mỗi người. Cùng một số nhưg có người cho là đẹp.cũng có người cho là xấu.Đơn cử số 78 với những người chơi đề có nghĩa là ” thổ địa”, đại may mắn ; nhưg có người lại cho là xui xẻo (78- thất bát). Hay cùng số lặp nhưg những số lặp 4( tứ,đọc thành tử -chết !),lặp 0( không có gì) cũng bị kiêng.

Các con số Phù hợp Bản Mệnh Trong cuộc sống hiện đại, các con số luôn được sử dụng và có vai trò vô cùng quan trọng. Việc sử dụng thường xuyên các con số như số nhà, số điện thoại, biển số xe,… tạo nên một ngoại lực vô hình tác động vào bản mệnh mỗi người giống như tên gọi của mỗi người vậy. Các con số và màu sắc cũng tuân theo quy luật Âm Dương, Ngũ Hành. Để tăng cường những yếu tố tốt cho bản mệnh, cần xem xét Ngũ Hành của bản mệnh cần bổ cứu hành gì thì sử dụng các con số phù hợp để bổ trợ. Đại diện ngũ hành của các con số như sau : Số 1,2 thuộc Mộc, số 3-4 thuộc Hoả, số 5-6 thuộc Thổ, số 7,8 thuộc Kim, số 9,0 thuộc Thủy Màu sắc của đồ vật sử dụng như xe máy, ô tô, quần áo giày dép, đồ dùng thường xuyên,… cũng có tác động gián tiếp ức chế hay tăng cường đối với Ngũ Hành của bản mệnh. Nếu chọn lựa màu sắc của trang phục, các đồ vật sử dụng phù hợp với Ngũ Hành bản mệnh thì cũng mang lại những kết quả tốt, góp phần cải thiện được những thiếu khuyết của bản mệnh. Người Ngũ Hành bản mệnh thiếu hành Hoả (Tứ Trụ có dụng thần là Hoả) nên sử dụng nhiều màu đỏ, màu hồng trong trang phục, màu xe cộ, đồ dùng. Các con số nên dùng số 3, 4 thuộc Hoả. Người bản mệnh thiếu hành Mộc nên sử dụng nhiều màu xanh. Một phương pháp khác sử dụng các con số trong công vịêc và cuộc sống hàng ngày là sử dụng lý thuyết phi tinh Huyền Không. Các con số ngoài ý nghĩa về Ngũ Hành như đã trình bày ở trên còn là đại diện của các Phi Tinh Huyền Không. Ví dụ số 1 đại diện cho sao Nhất Bạch, số 2 địa diện cho sao Nhị Hắc. Trong từng vận thì mỗi số có sự suy vượng khác nhau, ở Thượng Nguyên các số 1,2,3 vượng, ở Trung Nguyên các số 4,5,6 vượng và ở Hạ Nguyên các số 7,8,9 vượng. Sử dụng nguyên lý của Huyền Không lấy số sinh vượng, bỏ số suy tử. Ví dụ : Hiện nay thuộc Hạ Nguyên vận 8, các số 8,9,1 là sinh vượng, các số 2,3,4 là suy tử. Vì thế nên sử dụng các con số 8,9,1. Ngoài việc lựa chọn các số sinh vượng phải xem các số ấy có hợp với Mệnh Quái của mình hay không. Ví dụ người mệnh quái là Khôn chọn dùng số 8 là sao Bát Bạch thuộc quẻ Cấn được Sinh Khí rất tốt. Người mệnh Chấn dùng số 9 là sao Cửu Tử thuộc quẻ Ly cũng được Sinh Khí tốt. Phương pháp xem xét cho một dãy số khá phức tạp, cần nhất là được sự tương sinh giữa các chữ số, tránh sự tương khắc. Chủ yếu luận Ngũ Hành của các chữ số ở cuối dãy, có kết hợp thêm việc phối quẻ cho dãy số và việc luận đoán tốt xấu căn cứ chủ yếu vào ý nghĩa của quẻ lập được. Ví dụ : Số điện thoại di động 0912479988 người tuổi Đinh Tỵ dùng. Xét số trên ngũ hành có sự tương sinh vì Cửu Tử Hoả Tinh 99 sinh trợ cho Bát Bạch Thổ Tinh 88. 88 thuộc hành Thổ hợp cho người mệnh Thổ. 8 là sao vượng khí thuộc quẻ Cấn hợp cho người Mệnh Quái Khôn được Sinh Khí. Phối quẻ toàn dãy số được quẻ Địa Thiên Thái là quẻ tốt ứng với sự phát triển. Xem và Chọn Sim Số Đẹp Phong Thủy, hợp Mệnh, hợp Tuổi, Bấm vào đây Theo Phong Thủy Việt Nam Cách đọc sim số đẹp Có khá nhiều cách đọc số, nhưng trước hết phải kể đến cách đọc số ” chính thống” như sau: [Mã mạng].[AAA].[BBBB] Trong đó: -Mã mạng là mã phân biệt giữa các nhà cung cấp dịch vụ mạng, bao gồm ba số ( với đầu 10 chữ số), hoặc bốn số ( với đầu 11 chữ số). Mã mạng của Vinaphone là : 091, 094, 0123, 0125, 0127,…, của MobiFone là 090, 093, 0121, 0122, 0126.., của viettel là 097, 098, 0166, 0168,… - AAA: Ba số kế tiếp của số điện thoai. - BBBB: Bốn số cuối cùng. Bốn số này quyết định sự đẹp hay xấu của số điện thoại, có thể tuỳ biến được theo nhiều cách,như : số tứ quý (9999), lộc phát (6868, 6886, 8686 ), thần tài ( 7979, 3939, ), số kép (2233, 8899 ), số tiến ( 2345, 6789,),… Ví dụ: số 0909325555 sẽ đọc là 090.932.5555 [Mã mạng và mã trung tâm].[AAA].[BBB] Đây là cách thường được sử dụng để đọc các số di động mười chữ số Trong đó: - Mã mạng và mã trung tâm: gồm bốn số ( với đầu mười chữ số ), và năm số ( với đầu 11 chữ số ), Chẳng hạn : 0903, 0905, 0909, 01226…( MobiFone), 0914, 0918, 01234…(VinaPhone), 0982, 0985, 01668… (Viettel). -AAA: Ba số kế tiếp -BBB: Ba số cuối cùng Bạn chỉ nên áp dụng cách đọc này với kiểu sim tam hoa ( 111,222,333,444…) mới thấy đep. Ví dụ: số 0909222333 sẽ đọc là 0909.222.333 ( rất đẹp ! ). Nhưng với số ở ví dụ trên, đọc theo cách này sẽ rất tầm thường : 0909.325.555. Ngoài ra, còn có nhiều cách đọc số khác nữa, chẳng hạn với số 0908678910 mà đọc theo cách chính thống thì cũng xem như mất giá trị: 090.678.8910 ! * Ý nghĩa của SIM SIM tam hoa có ba chữ số tận cùng giống nhau ( 888, 999), tứ quý là SIM có bốn chữ số tận cùng giống nhau (8888, 9999). Gần đây còn có khái niệm tứ quý “giữa“, tức bốn số liên tục trong dãy số giống nhau không có số kết thúc tận cùng giống dãy số đó, ví dụ: 09xx8888xy, 09xy9999xy). Tương tự là SIM ngũ quý, lục quý,… SIM “taxi” là số có ba cặp “đuôi” hoặc hai cặp ba giống nhau ví dụ 09xx121212; 09xx 123123). Gánh- đảo hai số cuối gánh hoặc đảo nhau), số cặp,số lặp ( có hai cặp giống nhau ở cuối dãy số ), số tiến ,số lùi, số năm sinh,.. SIM lộc phát – phát lộc là những SIM có số tận cùng là 68, 86, 88, 66, 6688, 8866, 6886 ( do cách đọc trại của người Hoa: 6 ( lục,nghe thành lộc),8 (bát,nghe ra phát). SIM thần tài có số tận cùng 39,79,3939,7939,7979 SIM “trường cửu”,”đại hên” gắn với dãy số 9. SIM “may mắn” gắn với dãy số 37 và 77 ( số “ ông trời “),hay 38 và 78( số ” thổ địa”)… Nếu một dãy số kết hợp nhiều yếu tố đẹp như vừa lập, vừa là số phát lộc thì càng được đánh giá là SIM ” đẹp”.Chẳng hạn SIM 09xx345678 là SIM “vua” vì hội đủ các yếu tố tuyệt đẹp,dễ nhớ ,tiến liên tục,số cuối 79 là “thổ địa” đại may mắn! Bên cạch đó,cũng có khi đơn giản,người sử dụng thích con số ,dãy số đó;hoặc số số đó trùng với ngày thág năm sinh hay những con số có ý nghĩa kỉ niệm với người dùng mà nó cũng có thể trở thành số đẹp. Nhìn chung, đẹp hay xấu chủ yếu là do suy nghĩ và quan niệm của mỗi người. Cùng một số nhưg có người cho là đẹp.cũng có người cho là xấu.Đơn cử số 78 với những người chơi đề có nghĩa là ” thổ địa”, đại may mắn ; nhưg có người lại cho là xui xẻo (78- thất bát). Hay cùng số lặp nhưg những số lặp 4( tứ,đọc thành tử -chết !),lặp 0( không có gì) cũng bị kiêng.